Nhắc đến cái tên Võ Thị Sáu, tất cả chúng ta đều sẽ bồi hồi xúc động về sự hi sinh của một vị nữ anh hùng dân tộc đã ngã xuống khi tuổi đời còn rất trẻ. Năm 1947 chỉ vừa 14 tuổi, Võ Thị Sáu đã xung phong trở thành chiến sĩ trinh sát trong Đội Công an xung phong tại Đất Đỏ. Đến Tết Canh Dần năm 1950, Võ Thị Sáu tình nguyện làm nhiệm vụ tìm diệt bọn tay sai ác ôn chuyên cướp bóc và đánh đập người dân trong chợ Đất Đỏ. Tuy hoàn thành được nhiệm vụ, diệt được bè lũ tay sai này, nhưng cô Sáu lại bị quân địch đuổi theo và bắt được. Tháng 4/1950, Võ Thị Sáu đã bị đày về khám Chí Hòa. Thực dân Pháp đã mở phiên tòa xét xử cô án tử hình khi cô mới chỉ 17 tuổi, chưa đủ tuổi thành niên. Đứng trước sự phản đối gay gắt của dư luận, Pháp đã âm thầm đưa cô Sáu ra Côn Đảo vào ngày 21/1/1952. Con tàu mang theo cô Võ Thị Sáu cùng với 40 tù nhân chính trị và 3 tử tù nữa, trong đó chị Sáu là người nhỏ tuổi nhất. Đến ngày 23/1/1952, cô Sáu bị bịt mắt đưa ra pháp trường nhưng vẫn cất cao bài hát “Tiến quân ca”. Đến khi giặc lên nòng súng, cô Sáu vẫn quật cường nhìn thẳng vào kẻ thù mà thét lên: “Đả đảo thực dân Pháp! Việt Nam độc lập muôn năm! Hồ Chủ Tịch muôn năm!”. Thế rồi 7 nòng súng đồng loạt bóp còi nhưng không có viên đạn nào được bắn ra, như một phép màu cô Sáu vẫn không chết. Lúc này bọn đao phủ đều bị hoảng loạn, run rẩy, không ai dám bắn tiếp. Tên đội trưởng Lê Dương vô cùng tức giận, liền rút súng ngắn tiến lại gần và dí tận nóng súng vào thái dương cô, lạnh lẽo bóp cò. 7 giờ sáng ngày 23/1/1952, Võ Thị Sáu ra đi ở tuổi 17.
Rất nhiều người đến Côn Đảo dịp Lễ giỗ cô Sáu với mong muốn dâng hương thành kính lên vị anh hùng dân tộc. Đến tận ngày nay, cái tên Võ Thị Sáu vẫn là một dấu son chói lọi cho lòng yêu nước, sự bất khuất của dân tộc Việt Nam. 70 năm từ ngày cô Sáu ra đi, Lễ giỗ cô Sáu Côn Đảo vẫn được tổ chức đều đặn, như một lời nhắc nhở về cái giá mà đồng bào ta đã phải đánh đổi để dành lại được độc lập, tự do.
Tác giả bài: hngan
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn